1. Phải chăng lúc [Am] này em [Em] có một người thế [Am] thayHọ cho em [F] nhiều bên [G] em sớm tối nuông [C] chiều
Còn anh chỉ [Am] là giống [Em] như người lạ thoáng [Am] qua
Đau đến tận [Dm] cùng nhưng [Em] vẫn giả vờ hạnh [Am] phúc.
2. Phải chi bây [Am] giờ tất [Em] cả chỉ là giấc [Am] mơ
Một thương hai [F] chờ em [G] đi anh cũng không [C] ngờ
Đành ôm kỷ [Am] niệm cô [Em] đơn mình anh với [Am] đêm
Năm tháng êm [Dm] đềm yêu [Em] em chẳng cần đong [Am] đếm.
ĐK:
Vậy mà em [F] nỡ buông tay anh [G] rồi
Buồn đau anh [Em] khóc anh than với [Am] trời
[Dm] Thương thật lòng sao [G] anh nhận lại bằng [C] không.
Nhành hoa thay [F] lá như em thay [G] lòng
Sao tim [Em] anh không ngừng nhớ [Am] mong
[Dm] Đến bao giờ mới [Em] quên được người mình [Am] yêu.
* [Dm] Chẳng bao giờ anh [Em] quên được người từng [Am] yêu.